Trở đi rồi trở lại từ hai lối sống có gia đình và không gia đình theo duyên nghiệp thì lối sống nào cũng là sống. Cả hai lối đều không thoát khỏi định luật vô thường của sắc tướng, có đó rồi mất đó, nên lối sống nào cũng vậy thôi.
Duyên cũng mới đăng kí học tiếp lớp đàn sau khi phim đã đóng máy, mỗi thứ biết một chút Duyên thấy cuộc sống mình thú vị hơn rất nhiều. + Có ý kiến cho rằng Mỹ Duyên dũng cảm, có người lại bảo bạn liều khi nhận vai Kiều.
Lại còn có thể liễu sanh thoát tử, siêu phàm nhập thánh. Kinh Kim Cang dạy: "Nếu có người thọ trì kinh này, bị người khác khinh rẻ là do tội nghiệp đời trước của người ấy đáng lẽ đọa ác đạo. Chỉ nên tùy duyên sống qua ngày, dốc hết sức niệm Phật, cầu sanh
Sống trên đời này mọi chuyện đều có một chữ Duyên. Với những người lướt qua cuộc đời ta, có người ở lại có người ra đi đều là duyên, ta trân trọng tất cả vì dù ít hay nhiều, tốt hay xấu, chúng ta cũng đã có cho nhau những kỉ niệm đẹp riêng chúng ta tạo nên.
1. Xét về đường âm 50%. - Có không quá 10% là nghiệp kiếp trước (rất nặng, dù lễ cũng không được) do nhân sanh hứa hẹn nên vợ nên chồng, thề non hẹn biển lúc đang yêu, rồi vì lý do nào đó không lấy được nhau để bạn tình tự vẫn chết, gây nên nghiệp kiếp này
Đọc truyện Nếu Có Duyên Sống Lại tại toptruyentranh.net. Cập nhật Full nhanh nhất Nếu Có Duyên Sống Lại tác giả Nhất Niệm trên Top Truyện Tranh thuộc thể loại Ngôn Tình, Khác. Truyện online, Web truyện online đam mỹ, ngôn tình, tiên hiệp Tác giả: Nhất NiệmThể loại: Ngôn TìnhGiới thiệu:Bạn đang đọc truyện ngôn tình sủng của tác giả Nhất Niệm.
B8uysY. Đánh giá từ 16 lượt Bạn đang đọc truyện ngôn tình sủng của tác giả Nhất Niệm. Truyện Nếu Có Duyên Sống Lại mang lại cho bạn đọc những cảm xúc lắng đọng, sâu sắc và nhẹ nhàng.*** Nhất xuân nan đắc kỷ thanh minh? Tam nguyệt cảnh, nghi túy bất nghi tỉnh. Tạm dịch Một xuân có được bao nhiêu Thanh Minh? Cảnh tháng ba, say mê không muốn tỉnh.An Lai xem đến câu này thì khẽ thở dài, khép tập thơ trong tay lại. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh xuân ấm áp rất tươi đẹp, cô nhợt nhạt nở nụ cười nhưng lại không hợp phong cảnh chút nào. Nếu có thể, cô cũng nguyện được ngủ trong thời tiết mùa xuân hoa thơm liễu xanh lẽ… kỳ thật cô đã ngủ thiếp đi rồi, đây chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi? Nghĩ đến đây, đôi mắt cô mờ mịt trong phút mặt trời chiếu lên cửa sổ một hình ảnh mơ hồ, đó là gương mặt tinh xảo mà xa lạ, tuy mới nhìn qua trong gương một lần nhưng ấn tượng vẫn khắc rất sâu. An Lai vô cùng phiền lòng, càng thêm sợ hãi, cô kéo chăn chui vào, không để ý đến tập thơ rơi trên ngón tay vuốt ve lớp áo bệnh nhân mềm mại, An Lai thà rằng tin là mình đang ở bệnh viện tâm thần, toàn bộ thế giới này chẳng qua chỉ là do tinh thần thất thường của cô tưởng tượng ra, chứ không muốn tin chuyện mình đã biến thành một người khác.*** Mời các bạn cùng tiếp tục theo dõi truyện online hay để khám phá. Song, tác phẩm Hôn Trộm 55 Lần hứa hẹn mang lại nhiều xúc cảm khác nhau, những ngôn từ tâm đắc và độc đáo sẽ là lựa chọn tốt nhất cho bạn đọc.
Ba năm trước, người đứng đầu Thanh Yển không phải Viên Hồng Uy, mà là An Chính Nghiêu, tỏa sáng, chính lệnh quả quyết, tương đối được nhân dân khen ba năm trước đột nhiên ông ta bị đình chỉ điều tra, cuối cùng lấy nhiều tội nặng khai trừ khỏi Đảng và công chức, bị bỏ tù, khiến người ta phải thổn này chấn động một thời, ba năm sau người ta vẫn còn hay nhắc là cha ruột của An An Lai còn rất nhỏ thì mẹ đã qua đời, An Chính Nghiêu không đi thêm bước nữa nhưng vẫn luôn nuôi một phòng ngoài, người phụ nữ đó sinh cho ông một đứa con trai, tên là An Vãng, chỉ nhỏ hơn An Lai một bà nội An Lai, cũng chính là lão thái nhà họ An cố chấp cho là người phụ nữ đó thân phận thấp, cho dù có sinh con trai, mẫu bằng tử quý cũng không cho rước vào cửa, chỉ đón cháu trai về này không biết xử lý thế nào, dù sao mấy năm sau bà ta cũng gả cho một phú dữ của An Chính Nghiêu truyền đến, bệnh cũ của An lão tái phát, cưỡi hạc về Tây qua đời.Nhà họ An chỉ còn hai chị em tuổi nhỏ sống nương tựa lẫn rằng An Lai còn có một ông chú, nhưng lúc bà nội An còn sống luôn cưng chìu con trưởng, làm hai anh em thường xuyên gây gổ, hai nhà đã sớm cắt đứt quan này nhà họ An cũng không có trưởng bối đứng ra làm cảnh này, ngoại thất của An Chính Nghiêu gả cho phú thương rồi vẫn có tình, bà ta đón An Vãng qua bên họ An, tan tác như Chính Nghiêu từ nhỏ đã là con cưng của trời, một đời trôi chảy, nay gặp biến đổi lớn, vốn là bị kích thích không tin mẹ qua đời, con trai đổi họ, ông ta bi ai muốn chết, tích tụ thành bệnh trong tù, không lâu sau cũng ra chết, lặng yên không một tiếng khi lâm chung, ông giao bé gái mồ côi An Lai nhờ đưa cho Viên Thanh tin này liên quan đến thân thế của cô này đều là Viên Thanh Cử nói cho với An Lai, Viên Thanh Cử là bè gỗ cứu mạng duy cô hồi hộp bất an, sợ hãi tuyệt vọng, chỉ có anh làm bạn bên là tia sáng duy nhất trong quá khứ hỗn độn của cô. Anh nói cô là vợ anh, cô nói cô cửa nát nhà tan, không người dựa vào, cô cũng giữ chặt lấy tay anh, chứng minh mình thật sự có gốc rễ ở đây, mình vẫn còn mắt An Lai ngân ngấn nước, cô dựa vào ngực Viên Thanh Cử “Trước khi em mất trí nhớ, vì sao quan hệ của chúng ta lại tệ như vậy?”Vấn đề này cô đã từng hỏi Viên Thanh Cử, nhưng luôn bị anh đáp qua loa có giờ cô đã biết mình mất trí nhớ, cô nhất định phải hỏi cho Thanh Cử nhìn xung quanh nói “Không còn sớm nữa, Lai Lai em có đói không? Anh bảo Đỗ Liêm đi mua chút…”“Em đang hỏi anh đó!”Viên Thanh Cử vùi mặt vào cổ An Lai, cọ mấy cái “Ai da, bà xã anh buồn ngủ quá à, anh ngủ một lát nha.”An Lai lùi lại, dùng tay giữ chặt mặt anh, ép anh đối diện mình “Đừng hòng nói sang chuyện khác!”Viên Thanh Cử rơi vào đường cùng, anh sờ sờ mũi, chậm rì rì nói “Khi đó em không bằng lòng gả cho anh lắm.” Giọng càng ngày càng Lai nghe vậy thì trừng mắt, nói một câu trong sự bất an của anh “Nếu hiện giờ không có giấy đăng ký kết hôn, em cũng không muốn gả cho anh.”Viên Thanh Cử nóng nảy “Tại sao chứ bà xã?”An Lai đáp đương nhiên “Em mới hai mươi tuổi, còn chưa kịp hoang phí tuổi xuân đã bị anh dán nhãn thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, em phải cảm ơn anh sao.”Viên Thanh Cử búng trán cô gái nhỏ “Cái gì mà hoang phí tuổi xuân, đừng có học xấu theo bọn ranh lại, gả sớm có gì không tốt chứ, ông xã em trải nghiệm phong phú, tuyệt đối mở cho em tiền đồ thênh thang, đỡ phải đi đường mòn chịu khổ sở lừa gạt.”“Không chịu khổ mà có thể kêu là thanh xuân sao?” An Lai nhỏ giọng oán giận “Hơn nữa nói không chừng còn có thể gặp được trai trẻ đẹp đa dạng gì đó.”“Em chê anh già hử?”“Em không có nói vậy.”“Dù sao em cũng không còn cơ hội rồi.” Viên Thanh Cử thấy cô không theo đuổi chuyện bị ép gả nữa, đề tài lại phát triển theo hướng quỷ dị, anh nhẹ nhàng thở ra, kéo cô vào lòng ôm chặt, cười hì hì nói “Dù sao anh cũng không đồng ý ly hôn, em vĩnh viễn luôn là bà xã của anh.” Cô gái trong lòng không vừa ý, miệng dẩu lên, làm người ta hận không thể gặm một ngụm, thực tế thì anh cũng đã làm như gái nhỏ ô ô từ chối vài lần rồi cũng theo anh, còn chậm rãi đáp lại anh, từng chút từng chút, dè dặt cẩn trong như chim non tập yêu chết quyền lợi làm chồng này, cho nên kết hôn sớm vẫn luôn thích cái gì thì phải gom vào phạm vi thế lực của mình, đỡ phải ngồi bên cạnh nhìn mà sốt gái nhỏ dựa vào ngực anh thở, trong mắt sóng nước mênh Thanh Cử hôn mặt cô, nói “Em không biết, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh chỉ biết anh đã gặp hạn rồi.” Viên Thanh Cử cười mê ly, hồi tưởng “Khi đó em đang chơi đu dây trong sân, tóc dài, mặc váy Vãng đứng sau lưng đẩy em, em đu rất cao, cười rất lớn tiếng, anh đứng từ xa đã nghe được.”“Ha ha, thật sự là cao lắm, làm tim anh nhảy vọt lên tận cổ họng, sợ em bị ngã em còn thúc giục An Vãng đẩy cao thêm một chút.” Anh cưng chiều vuốt mũi cô gái đang chăm chú lắng nghe “Tới giờ vẫn không để người ta bớt đó về sau, cô gái bướng bỉnh đã không chút khách khí chui vào lòng anh, bá đạo chiếm toàn bộ không gian, không cho ai một cơ hội nào.”“Nhưng làm anh phiền não là cô nương đó rất nhỏ, lúc gặp mặt, câu đầu tiên em nói với anh lại là chào chú Viên’.” Viên Thanh Cử buồn cười lắc đầu, rất hoài niệm với cảnh tượng cũ “Vì thế anh chờ rồi chờ, chờ cô nương đó chậm rãi lớn lên, chờ suốt năm Lai, em nói anh có thể không vội được sao?”An Lai vẫn luôn dựa vào anh tập trung nghe, đến trước đoạn thổ lộ, cô không nhịn được mặt đỏ tim đập, thậm chí còn suy nghĩ có nên đáp lại chút gì đó hay khi nghe nửa đoạn sau, cô cảm thấy càng ngày càng không cuộc cô nhịn không được mở miệng “Năm năm? Lần đầu anh gặp em là em bao nhiêu tuổi?”Con mèo nhỏ sắp xù lông, Viên Thanh Cử rất bình tĩnh đáp “Mười lăm.”“Mười lăm?” An Lai mất bình tĩnh, bong bóng phấn hồng trôi nổi xung quanh lập tức bể sạch, đổi thành từng đường hắc tuyến dài trên lâu sau cô mới nghẹn ra một câu “Anh xác định anh không có tính luyến đồng chứ, tiên sinh?”“Ha ha ha…” Thấy con mèo nhỏ sắp nổi nóng, Viên Thanh Cử nhịn cười thề “Bảo bối em yên tâm, ông xã em có tư tưởng rất khỏe mạnh, tuyệt đối không có tật xấu này.” Ngừng một chút, anh ho khan hai tiếng mới nói “Kỳ thực khi đó em đã lớn rồi, ừm, thứ nên có đều có cả rồi.” Tầm mắt anh như có như không đảo qua dưới cổ cô “Cho nên anh cũng không biết em mới mười lăm tuổi, nếu biết anh cũng không dám có tâm tư để anh đợi vài năm anh dễ chịu được sao?”“Sắc lang!” An Lai che ngực, nhích ra xa anh “Anh đáng lắm!”Chuyện cũ này nói cho chúng ta biết, tuyệt đối không thể đi sâu vào lãng mạn với đàn ông, vì sẽ diễn biến thành hiện trường tai Lai không muốn ở lại bệnh viện nữa, sắc lang bị thúc giục đi làm thủ tục xuất người trở về khách sạn, Viên Thanh Cử lo lắng không muốn để An Lai một mình, cũng may mà chuyện công ty đã giải quyết gần lại vài người đóng quân, ngày hôm sau anh mang theo An Lai trở lại Thanh rằng không có biểu hiện gì quá kịch liệt, nhưng mấy ngày tiếp theo An Lai rất trầm lắng, chuyện gì cũng không có hứng hơi giống những ngày vừa mới ra viện, thường xuyên ngẩn người một với chuyện này, Viên Thanh Cử cũng không thể giúp đầu anh còn định để Đồng Lê đến xem xem sao, nhưng từ khi biết Đồng Lê là bác sĩ tâm lý, cô liền bài xích anh ta, nên anh đành chỉ có thể tận lực rút thời gian ở cùng cô, nói chút chuyện nhỏ râu ria trước khi cô mất trí Lai cũng gọi điện qua mỗi ngày, kể cô nghe chuyện cũ, còn tìm lại tài khoản của cô ở diễn đàn ẩm thực để cô giải giờ diễn đàn đó đã rất lớn, là nơi trao đổi ẩm thực số một số hai trên internet, cũng đã rất thương nghiệp Lai tổ kiện một đôi chuyên quản lý đưa vào hoạt động, bản thân cô cũng coi như là một nữ cường tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng Thanh Cử đề nghị “Ở nhà mãi cũng không có ý nghĩa gì, vừa khéo là Chủ Nhật, chúng ta đi chơi hai ngày đi được không?”An Lai lười vận động, Viên Thanh Cử bám riết không tha “Đi đi, bảo bối, chúng ta đến trấn Thanh Hà thôi, cũng không xa kia em rất thích đến đó, sau khi mất trí nhớ cũng chưa qua lần nào.”An Lai bị anh dây dưa không còn cách nào, chỉ phải thu xếp đơn giản rồi bị anh bắt Thanh Cử lái xe, cũng không mang theo những người là rất gần, ra khỏi thành phố mười phút là ô tô không được lái vào, hai người tìm một bãi đỗ xe ngoài trấn rồi đi bộ náo nhiệt hơn trong tưởng tượng của An Lai nhiều, có lẽ vì là thứ đường gặp rất nhiều người ngoại quốc, Viên Thanh Cử giải thích là do cổ trấn Thanh Hà bảo tồn hình thức văn hóa truyền thống rất tốt, lúc chính phủ quy hoạch kiến thiết cũng tránh đi, cho nên rất nhiều người đến đây du lịch, đây cũng là thu nhập chính của cổ trấn trời còn sớm, Viên Thanh Cử một tay cầm hành lý của hai người, một tay che ô chống nắng cho An rồi, cô vốn có thể tự cầm, nhưng hai người đi cùng nhau, Viên Thanh Cử ngại tay chân cô vụng về, hay làm ô nện vào mặt anh nên anh quyết định ôm việc chân là đá lát đã bị bước chân người mài ngàn năm, hai bên đường là những cửa hàng cổ Lai thậm chí còn cảm thấy cây dù của cô không phù hợp với nơi đây. Lúc đi ngang qua nhà trưng dù giấy, cô liền đi vào chọn một cái màu đỏ thẫm, trên ô không có hoa văn Thanh Cử lắc đầu với màu đỏ chói mắt này “Nhìn thôi cũng thấy nóng.”“Em thích màu này.” An Lai gấp cái ô kia lại, mở ô giấy ra che cho nói, nhìn ô này có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật ra cầm rất nắng còn được, không biết có che mưa nổi không, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”Viên Thanh Cử không có cách nào với cô, không dây dưa vấn đề ô này nữa “Sắp đến rồi.”Bọn họ dừng lại trước một căn nhà nhỏ chưa mở cửa, từ mặt tiền phải đi vào đường hẻm khác, trong cùng là một cánh cửa Thanh Cử lấy chìa khóa mở cửa, nghiêng người để An Lai đi vào trước, sau đó anh mới nhấc va ly vào rồi đóng cửa là một khoảng trời riêng, là khoảng sân không lớn lắm, có đặt rất nhiều chậu hoa cỏ thông thường, lệch lạc không đều nhưng rất tươi góc còn có một mảng lớn hoa phụng tiên nhiều sân chính là mặt tiền vừa rồi bọn họ nhìn thấy bên ngoài, trong sân còn có mấy căn lầu hai tầng nhỏ, dưới lầu là phòng bếp, sảnh nhỏ và đồ gia cụ linh nhà tọa lạc bên bờ đê của trấn Thanh Hà, xuống phòng bếp đẩy cửa đi ra ngoài, ngồi dưới mái hiên còn có thể thả chân xuống lầu là hai căn phòng ngủ, gia cụ bằng gỗ lim, hoa văn đơn giản mà tinh xảo, hỉ thước hồng mai hoặc điệp hí mẫu này quả thực tạo ra theo sở thích của An Lai, mang lại cho cô niềm vui và kinh ngạc không bắt lấy Viên Thanh Cử đang nhàn nhạt cười sau lưng, kích động hỏi “Phòng này là của anh sao?”Viên Thanh Cử không hài lòng lắm cách dùng từ của cô, anh thở dài “Bảo bối, phải nói là của chúng năm trước Tiểu Thất thích gian phòng bên cạnh,” Viên Thanh Cử chỉ vào phía bên kia tường “Anh hai của cho nó lúc sinh nhật mười lăm tuổi của thường xuyên tới đây ở, một năm trước vừa khéo nơi này muốn bán, anh hai hỏi trong nhà có ai muốn mua hay đoán em nhất định sẽ thích nên mua lấy, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội đưa em đến đây.”An Lai ôm chặt anh “Em rất thích.” Sau đó cô khẩn cấp đi thăm dò lãnh địa mới của mắt cô gái nhỏ lại có ánh sáng lần nữa, Viên Thanh Cử cảm thấy chuyến đi này thật không một lát, nam chủ nhân đã bị nữ chủ nhân lãng quên, đành phải nhận mệnh đi sắp xếp lại hành lý cũng bị cô lãng quên ở đây.
ReviewNẾU CÓ DUYÊN SỐNG LẠI. Tác giả Nhất loại Hiện đại, giả trọng sinh, cường thủ, hào môn, siêu sủng, sạch, ấm áp, trạng 52 chương + 5 NT – hoàn. Giới thiệu Tại Thanh nghe nói đến Viên Thanh Cử đều biết, vợ của anh là do anh dùng thủ đoạn cướp về. Chỉ riêng An Lai không biết. An Lai là vợ anh.————————An Lai bị tai nạn, khi tỉnh dậy thì đột nhiên phát hiện ra chuyện không bình thường. Cô thế mà trọng sinh, nhưng thân thể này trùng hợp là cũng tên An Lai. Cô sợ hãi hoang mang và không biết mình đang trong mơ hay thực. Mọi chuyện quá đỗi kinh hoàng. Bên cạnh cô còn có một người chồng, tên anh là Viên Thanh Cử. Anh ôn nhu dịu dàng êm ả và yêu thương cô hết mực. Tại sao cô lại biết điều ấy ? Chỉ bởi những cảm nhận trong tim nói cho cô hay. Anh rất yêu cô và những điều anh làm đều thật lòng. Duy chỉ có quá khứ trước kia của thân thể này là anh không hề nhắc tới .Cô cùng anh trở về nhà của mình. Có đôi lúc phát hiện ra rất nhiều điều lướt qua trong đầu nhưng cô lại nhớ rõ đó không phải là ký ức của mình. Nhưng mặc dầu có điều gì không bình thường xảy ra thì Thanh Cử vẫn luôn bên cô, ôm cô vào lòng và bảo vệ cho cô. Sự chăm sóc chăm nom của anh như dòng nước nhẹ nhàng chảy vào lòng cô, mềm nhẹ và ấm cúng. Anh được cho phép cô ỷ lại mình, được cho phép cô làm những điều cô muốn . Nói thế nào nhỉ? Nam chính của chúng ta là một người vô cùng yêu thương vợ. Anh biết cô bị bệnh nhưng lại không biết nên làm gì để giúp cô. Anh sợ hiện thực sẽ khiến cô tổn thương. Vì thế, anh tình nguyện khép chặt những ký ức đó của cô lại. Anh chậm rãi dùng tình yêu và sự kiên trì của mình để đánh thức cô. Nhưng đừng tưởng anh là người trang nghiêm, không biết đùa hay lãng mạn hoa hòe gì hết nhé. Không có đâu ạ. Anh đây tuy là thê nô phiên bản gốc nhưng cũng lưu manh vô sỉ lắm luôn ý. Cô không cho anh vào phòng ngủ chung thì anh tự mình BÒ vào. Đúng rồi ạ. Là BÒ vào theo nghĩa đen luôn ấy v v Cô tránh né anh thì anh càng ôm cô chặt hơn, xem thử ai mạnh thì biết . Và anh còn không biết xấu hổ khi tự tăng cấp bản thân lên level max nào là đẹp trai nè, biết kiếm tiền nè, thương vợ nè … vân vân và mây mây nữa khi nghe thấy cô khen người con trai khác. Rồi cố chấp bắt cô phải thừa nhận cho bằng được. Đáng yêu lắm lắm lắm mn ạ .Sau này, những huyền bí cũng dần được hé lộ, An Lai vẫn chính là An Lai mà không phải là trọng sinh. Đoạn này mình không lý giải thêm vì sẽ mất hay. Các bạn cứ đọc từ từ là sẽ hiểu thôi nhé. Mà có một điểm đặc biệt quan trọng mình cực thích nhất trong truyện là tính cách của bạn bè nhà họ Viên, ai cũng đáng yêu và dễ thương hết á. Dễ thương hết phần nhà người ta luôn đó . Nội dung truyện lại ngọt, lại sủng và có chút sắc nữa nên thu hút vui vẻ lắm. Anh nam chính sủng vợ không nói lại còn phát biểu thêm một câu nói rất có lực “Tôi có vợ, tôi tự hào” v Hết biết. Vì thế, bạn nào đọc rv của mình xong mà cảm thấy thích truyện như thế này thì nhanh nhanh nhảy hố nhé. Hố được lấp đầy rồi đấy ạ. La_phiDes by Họa *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban
Tác giả Nhất NiệmThể loại Ngôn TìnhGiới thiệuBạn đang đọc truyện ngôn tình sủng của tác giả Nhất Niệm. Truyện Nếu Có Duyên Sống Lại mang lại cho bạn đọc những cảm xúc lắng đọng, sâu sắc và nhẹ nhàng.***Nhất xuân nan đắc kỷ thanh minh? Tam nguyệt cảnh, nghi túy bất nghi tỉnh. dịch Một xuân có được bao nhiêu Thanh Minh? Cảnh tháng ba, say mê không muốn tỉnh.An Lai xem đến câu này thì khẽ thở dài, khép tập thơ trong tay lại. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh xuân ấm áp rất tươi đẹp, cô nhợt nhạt nở nụ cười nhưng lại không hợp phong cảnh chút nào. Nếu có thể, cô cũng nguyện được ngủ trong thời tiết mùa xuân hoa thơm liễu xanh lẽ… kỳ thật cô đã ngủ thiếp đi rồi, đây chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi? Nghĩ đến đây, đôi mắt cô mờ mịt trong phút mặt trời chiếu lên cửa sổ một hình ảnh mơ hồ, đó là gương mặt tinh xảo mà xa lạ, tuy mới nhìn qua trong gương một lần nhưng ấn tượng vẫn khắc rất sâu. An Lai vô cùng phiền lòng, càng thêm sợ hãi, cô kéo chăn chui vào, không để ý đến tập thơ rơi trên ngón tay vuốt ve lớp áo bệnh nhân mềm mại, An Lai thà rằng tin là mình đang ở bệnh viện tâm thần, toàn bộ thế giới này chẳng qua chỉ là do tinh thần thất thường của cô tưởng tượng ra, chứ không muốn tin chuyện mình đã biến thành một người khác.
nếu có duyên sống lại