Tái giá tiểu phu lang . visibility 137874 star 396 10. Hán Việt: Tái giá tiểu phu lang. Tác giả: SJ Giảo Nhi. Tình trạng: Hoàn thành. Mới nhất: Chương 122 phiên ngoại: Còn có một duyên. Thời gian đổi mới: 08-01-2018. Cảm ơn: 101 lần
Họ không tái giá vì nhiều lý do khác nhau và đều rất tháo vát, đảm đang, nuôi con ăn học nên người. Có người con cái mua nhà ở nội đô đã đón mẹ ra
Tỷ phú hồ tiêu làng Chăm Prông. Thứ Hai, 22/01/2018, 08:01 [GMT+7] (GLO)- Mặc dù giá hồ tiêu không còn cao như mấy năm trước nhưng ông Rơ Lan Phih (làng Chăm Prông, xã Ia Băng, huyện Đak Đoa) vẫn có thu nhập rất ổn định từ vườn hồ tiêu 2.500 trụ luôn xanh mướt, trĩu quả. Không
Read Phần 4 (106-121) from the story Tái giá tiểu phu lang - SJ giảo nhi by pichan (水に流す) with 1,366 reads. 1x1, danmei, điềmvăn. ☆, đệ 10 Khám phá
Tên gốc: Xuyên việt chi gia hữu tiểu phu lang Tác giả: Dạ Du Thể loại: đam mỹ, xuyên không, trùng sinh, cổ đại, trạch đấu, 1×1, HE Editor: Thanh Thạch Tình trạng bản gốc: Hoàn 130 chương + 9 ngoại truyện Giới thiệu: Lê Diệu Nam chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ xuyên không.
Tổng đề cử Tái giá tiểu phu lang. Kế mẫu để đường đường con trai trưởng cưới cái bị Đại tướng quân
8vtEW. ☆、056 Edit Thanh Thạch Nghe phu quân nói đùa, Lâm Dĩ Hiên muốn cười, nhưng hiện giờ tình huống như vậy, y sao có thể cao hứng được, nhíu mày nói “Cảnh Dương hầu phủ coi trọng thanh danh, cùng lắm là chế nhạo ta vài câu, sẽ không làm gì quá đáng. Ta chỉ lo ngươi chịu uỷ khuất, còn cả mẫu thân, ca ca vừa mới đi chiến trường, không nghĩ tới bọn họ ngay cả mẫu thân cũng không dung được.” Lê Diệu Nam suy tư một lúc, không hiểu hỏi “Sao không để mẫu thân hoà ly?” Cuộc sống ở hầu phủ gian nan như vậy, hoà ly không phải là tốt hơn sao? Hắn đã xem qua án tông triều Đại Tấn, nữ tử hoà ly không ảnh hưởng nhiều đến thanh danh, đương triều cũng có không ít án lệ. Lâm Dĩ Hiên liếc nhìn hắn một cái, thở dài nói “Hoà ly nào có đơn giản như vậy, nữ tử hoà ly, nương gia có người còn tốt, có thể gả nàng đi nơi khác, không được thì nương gia dưỡng. Nữ tử không có nương gia, hoà ly rồi không có nam nhân chống đỡ môn hộ, ngươi bảo nàng làm sao có thể sống yên ổn, cái gì cũng có thể xảy ra. Mọi người đều nói trước cửa quả phụ nhiều thị phi, thị phi trước cửa nữ tử hoà ly cũng không ít. Huống chi, nương gia của mẫu thân… ai!” “Nương gia của mẫu thân làm sao?” Lê Diệu Nam tò mò hỏi, đột nhiên muốn hiểu rõ hơn chuyện nhà tiểu phu lang. Trong mắt Lâm Dĩ Hiên lộ ra vài phần bất đắc dĩ, một lát sau mới nhẹ nhàng nói “Này phải nói từ ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu xuất thân từ Vương gia ở Sơn Đông, trong nhà chỉ có một nữ nhi, từ nhỏ đã được nuông chiều, sau này gả cho đích tử Văn Xương bá Lý Cảnh Nguyên làm chính thê, cuộc sống sau khi cưới cũng ngọt ngào…” Lâm Dĩ Hiên kể rành mạch, ngữ điệu không nhanh không chậm, một câu chuyện thật dài, Lê Diệu Nam chỉ cảm thấy không còn gì để nói. Chẳng là thời điểm ngoại tổ mẫu mang thai, đích tử Văn Xương bá nạp tiểu thiếp, ngoại tổ mẫu tức giận đến sinh non bị thương thân mình. Không đợi bà khôi phục lại, tin tức di nương mang thai lập tức làm bà hôn mê, tâm tình ngoại tổ mẫu lúc đó có thể tưởng tượng được. Không phải chưa khóc chưa nháo, cũng không phải chưa từng hạ độc thủ nhưng bà trăm triệu không ngờ rằng Văn Xương bá phu nhân sẽ bảo hộ di nương, không chỉ cho phép ả sinh hạ thứ trưởng tử, còn mang thứ trưởng tử bên người tự mình giáo dưỡng. Ngoại tổ mẫu hận, đối với thứ tử cũng không tốt, chỉ an tĩnh điều dưỡng thân mình, hy vọng lại có được một nhi tử. Ai biết sáu năm sau lần thứ hai mang thai, sinh ra lại là nữ nhi, lúc này muốn lung lạc thứ tử thì đã chậm. Ngoại tổ mẫu vốn tính toán chọn một nha hoàn làm cho đi mẫu lưu tử, coi hài tử như đích tử mà dưỡng, cũng cho nữ nhi làm chỗ dựa. Chủ ý là rất tốt, chỉ tiếc trời cũng có gió mưa thất thường, thế sự chuyển biến khôn lường, không lâu sau, Văn Xương bá bị bệnh qua đời, Văn Xương bá phu nhân thương tâm quá độ, vài năm sau cũng tạ thế. Sáu năm giữ đạo hiếu, Lâm mẫu cũng đến mười ba tuổi xuân xanh, đến thời điểm nên đi xem mắt. Thứ trưởng tử lúc này đã đứng vững gót chân, kể cả khi có sinh thêm nhi tử, chỉ cần không phải từ bụng bà ra, cho dù có sung tác ký danh làm đích tử thì cũng không ảnh hưởng đến địa vị của thứ trưởng tử, ngoại tổ mẫu đành bỏ qua phần tâm tư kia, chỉ một lòng chọn tế cho nữ nhi. Chọn tới chọn lui, bà xem trúng tam tử đích xuất của Cảnh Dương hầu phủ, đừng nói, Lâm Triển Vân dù văn không hay võ không giỏi nhưng lớn lên cũng là một bộ tướng mạo đẹp đẽ, bằng không Lâm Dĩ Hiên nào có di truyền tốt như vậy. Trong mắt ngoại tổ mẫu, Lâm Triển Vân xuất thân hiển quý, mặt trên còn có hai ca ca, trọng trách nhẹ lại không cần kế thừa gia nghiệp, ở riêng rồi có thể dọn khỏi phủ, nữ nhi liền có thể làm đương gia chủ mẫu. Ngoại tổ mẫu vì nữ nhi có thể nói là tốn rất nhiều tâm tư, nếu hiện giờ bà còn tại thế, biết mình ngàn chọn vạn tuyển thế mà tuyển ra cái đồ như vậy, trong lòng không biết có bao nhiêu hối hận. Kỳ thật, Lâm mẫu sở dĩ không có nương gia để dựa vào, hiện tại nói tiếp, thật sự không biết nên trách ai. Ngoại tổ mẫu cũng là một người ngoan lệ, dù sao bà không có nhi tử, đồ vật ở Văn Xương bá phủ lưu lại cũng là tiện nghi cho thứ tử. Vì thế bà dốc hết mà làm đồ cưới cho nữ nhi, dọn hơn phân nửa gia sản của Văn Xương bá phủ, dư lại một nửa tất nhiên là lưu cho ấu nữ. Lâm mẫu gả đi Cảnh Dương hầu phủ đúng là long trọng vô cùng, mười dặm hồng trang của công chúa cũng không phong phú bằng đồ cưới của nàng, đây chính là gia nghiệp của Văn Xương bá phủ, đây chính là từng đời truyền xuống. Ngoại tổ mẫu chuẩn bị chu đáo hết thảy, chỉ đợi ấu nữ xuất giá, bà có thể yên tâm ra đi. Bà biết thân thể của mình, mấy năm nay bởi vì trong lòng tích tụ nên đã sớm ốm đau không dứt, sở dĩ còn chưa ngã xuống cũng là cố chống vì nữ nhi. Nhưng bà thế nào cũng không nghĩ tới một hồi phong hàn thình lình xảy ra lại lấy mạng của bà, lúc này Lý Uyển Di vừa mới thành niên, còn chưa định thân, thời điểm ngoại tổ mẫu đi không nhắm được mắt. Đồng thời, bởi vì bà qua đời, mọi chuyện vỡ lở, trước khi chết ngoại tổ mẫu còn chưa kịp làm xong mọi việc, Văn Xương bá tra xét của cải mới biết, trừ bỏ đồ cưới của ấu nữ, một cái Văn Xương bá phủ to như vậy thế mà không dư lại mấy sản nghiệp. Lúc ấy Văn Xương bá tức giận vô cùng, ngửa mặt lên trời bi thiết, cưới người không hiền, cưới người không hiền a, trong cơn giận dữ, hận ý sôi trào đến đỉnh điểm, từ nay về sau, oán cừu giữa Lâm mẫu và nương gia cứ như vậy mà kết. Thứ trưởng tử tất nhiên là không cần phải nói, ngoại tổ mẫu vốn đối với thứ tử không tốt, đừng nói đến tình cảm huynh muội, trong nhà không có đích tử thì thứ tử kế thừa gia nghiệp, đích mẫu lại cố tình dọn đi hơn phân nửa gia sản trợ cấp cho nữ nhi, trong lòng gã làm sao có thể không hận. Quan hệ giữa Văn Xương bá cùng trưởng nữ trở nên lãnh đạm, đối với ấu nữ càng không tốt, chỉ đáng thương ấu nữ còn chưa định thân, cứ như vậy từ một cô nương hoạt bát tốt bụng trở nên cẩn thận dè chừng. Một năm sau, Văn Xương bá tái giá, ấu nữ bị kế mẫu đưa cho Dương gia làm kế thất, đồ cưới tất nhiên không có, bên kia ngược lại đưa tới không ít sính lễ. Cũng bởi khi đó sinh hoạt của Văn Xương bá phủ túng quẫn, Văn Xương bá biết nên chấp nhận hành động của kế thê, Dương gia cũng không phải nhà bình thường, kết thân cùng với bá phủ mà nói là hữu ích vô hại. Địa vị của Lâm mẫu ở Cảnh Dương hầu phủ xuống dốc không phanh, may mà nàng đã sinh hạ Lâm Trí Viễn, đứng vững gót chân ở hầu phủ, trên tay cũng có rất nhiều đồ cưới bàng thân, nếu không cuộc sống còn không biết có bao nhiêu gian nan. Chỉ đáng thương ấu nữ Lý Uyển Di gả vào Dương gia không đến hai năm liền buông tay mà đi, chỉ lưu lại một song nhi, người đó chính là Dương Nghị. Lâm mẫu thương tiếc cốt nhục duy nhất của muội muội liền tiếp cậu đến bên người nuôi nấng, có Cảnh Dương hầu phủ làm chiêu bài, hơn nữa Dương Nghị là song nhi, Dương gia cũng không nói điều kiện gì, rất sảng khoái mà chấp nhận. Lê Diệu Nam nghe đến đó thì giật mình, nhớ rõ năm trước ở Tuý Tiên lâu tại Dương Châu, Dương Nghị từng kể cho hắn nghe về đường tỷ đáng thương, bị kế mẫu ngược đãi, vốn tưởng cậu nói dối, trong lòng còn khó chịu, không ngờ Dương Nghị lại nói về chính bản thân mình. Lê Diệu Nam nhất thời không biết nên nói gì cho phải, nếu ngoại tổ mẫu làm việc không ngoan lệ như vậy, Lâm mẫu cũng sẽ không trở thành không có nương gia để dựa vào. Nhưng tình huống lúc ấy, ngoại tổ mẫu không thể không hận, Văn Xương bá phu nhân lại thật sự làm ra một cái thứ trưởng tử, bảo bà làm sao có thể nuốt trôi khẩu khí này. Cho dù bà không thể sinh cũng sẽ tự mình thay trượng phu chọn lựa thông phòng, di nương kia nếu tại thời điểm chủ mẫu mang thai bò lên giường Lý Cảnh Nguyên, ăn canh tránh thai mà còn có thể nhanh chóng có mang thì sao có thể là một thứ tốt, khó trách ngoại tổ mẫu không đối tốt với đích tử. Cũng không biết nếu ngoại tổ mẫu biết tình huống hiện giờ thì có hối hận hay không. Sau khi có thứ trưởng tử, bà quản nhà càng thêm nghiêm mật, thẳng đến khi bà sinh hạ ấu nữ, trong Văn Xương bá phủ cũng không có thêm thứ tử nào sinh ra. Không nghĩ tới, nguyên bản đây là bà dùng thủ đoạn khống chế tử tự, nhưng lại bởi vì trưởng bối lần lượt qua đời, cuối cùng biến thành thứ trưởng tử một nhà độc đại. Ngoại tổ mẫu lúc ấy hẳn là hối hận đi, nếu không cũng sẽ không nhẫn tâm chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi, bởi vì ngoại tổ mẫu biết rõ, giữa bà và thứ trưởng tử không thể hoà hoãn, nhưng bà thế nào cũng không đoán được mình sẽ mất sớm. Nói đến nói đi vẫn là Lý Cảnh Nguyên sai, nếu ông ta quản tốt nửa người dưới, trong nhà cái rắm cũng sẽ không có, thứ trưởng tử không hổ là căn nguyên loạn nhà. Lâm Dĩ Hiên nói xong, trên mặt lộ ra bất đắc dĩ “Cho nên, nếu mẫu thân hoà ly, không có nương gia nương tựa, so với hầu phủ còn không bằng. Văn Xương bá đương nhiệm là Lý Quý Thành, từ nhỏ đã không thân thiết với mẫu thân, nếu gã ỷ vào danh nghĩa nương gia, tuỳ ý xử lý mẫu thân, chúng ta ngược lại bó tay không biện pháp.” Lê Diệu Nam lập tức hiểu ra, cẩn thận ngẫm lại luật pháp Đại Tấn “Mẫu thân sau khi hoà ly phải trở về nương gia, Văn Xương bá là đương nhiệm gia chủ, có quyền xử lý bất cứ chuyện gì của mẫu thân, cho dù là chiếm tài sản của nàng, đưa nàng đi tái giá, người ngoài cũng không có quyền can thiệp, dù sao đây là việc nhà người ta.” Lâm Dĩ Hiên vuốt cằm, cau mày nói “Đúng vậy, có không muốn thừa nhận thế nào đi chăng nữa, Cảnh Dương hầu phủ quả thật che chở cho mẫu thân.” Nhưng cũng lợi dụng y và đại ca vô cùng triệt để, đời trước mẫu thân không phải vào miếu chỉ vì khi đó y đã tiến vào Thái tử phủ, mà đại ca cũng đã cưới Nguyên gia nữ nhân, nhưng hiện giờ… Lâm Dĩ Hiên thở dài một tiếng, trong lòng ẩn ẩn quặn đau, vì mẫu thân, vì đại ca, cũng vì bản thân y. Hiện giờ y thoát khỏi khống chế của hầu phủ, đại ca cũng đi xa chiến trường, mẫu thân trở nên không còn giá trị lợi dụng, Cảnh Dương hầu phủ liền vứt bỏ nàng, tuý ý đuổi vào miếu. Nếu không phải đại ca còn chưa chết, tiền đồ trên chiến trường còn chưa rõ, chỉ sợ mẫu thân đã bị ốm chết. Giống như kiếp trước, đại ca vừa mới qua đời, mẫu thân liền đâm đầu vào tượng sư tử đá trước cửa Cảnh Dương hầu phủ mà chết. Lâm Dĩ Hiên nghĩ lại chuyện trước kia, Lê Diệu Nam thì cẩn thận cân nhắc, tình huống hiện tại phải làm thế nào mới tốt, thật là có cảm giác không hạ được miệng, cũng không thể thật sự cứ để Lâm mẫu ở lại trong miếu, nhưng nếu trở về Cảnh Dương hầu phủ, bọn họ càng không yên tâm, quả thực là rối rắm. Không lâu sau liền về tới Lê phủ, được sự nhất trí của Lâm Dĩ Hiên và Lê Diệu Nam, trạch viện ở kinh thành được mệnh danh là Lê phủ. Lê Diệu Nam nói thế nào cũng là chủ một nhà, hiện giờ không phải ở Dương Châu, trên đầu không có Lê phủ đè nặng, nhà bọn họ coi như là phủ đệ của Cử nhân lão gia, sao còn có thể xưng là trạch. Về đến nhà, hai người cũng thu hồi suy nghĩ, việc này nhất thời không thể giải quyết được, ngày mai trước hết đi gặp Lâm mẫu lại nói. Tiểu Húc Nhi nhớ đa thân lắm rồi, vừa thấy Lâm Dĩ Hiên, tay nhỏ liền múa may, chân thì đạp đạp đứng lên, cái miệng còn a a a gọi không ngừng. Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên dịu đi, khó chịu cả một ngày sau khi thấy Tiểu Húc Nhi liền toàn bộ tan thành mây khói, cả người đều trở nên nhu hoà, vội vàng ôm lấy Tiểu Húc Nhi, chơi đùa với nó. Lê Diệu Nam lại ăn dấm một phen, vì cái lông gì hài tử không dính hắn? Kỳ thật hắn không nghĩ tới, lúc mình ôm hài tử hai tay cứng ngắc, Tiểu Húc Nhi người ta không thoải mái, tất nhiên không cần hắn. Lê Diệu Nam quyết định hiện tại thả cho tiểu tử này một con ngựa, chờ đến lúc nó hiểu chuyện rồi sẽ từ từ thu thập. Hôm đó, hai người ăn cơm xong, nói chuyện một lúc rồi đi ngủ sớm, Cảnh Dương hầu phủ quả nhiên không phải chỗ tốt, chỉ ngồi vài canh giờ mà cảm giác còn mệt hơn ngồi xe ngựa một ngày.
Your browser does not support HTML5 Audio! Động Cao Cao Truyền Cảm Thảo Mai Kiêu Kỳ Trầm Mua VIP Yêu Cầu Làm Truyện Nhanh Download Hàng Loạt Server 1 FS Server 2 CG Làm Audio Trực Tiếp Paused... Thư Giãn 1 Thư Giãn 2 Thư Giãn 3 Thư Giãn Ghibli Thư Giãn Tung Của Style Buồn Tung Của Style Cung Cấm 1 Cung Cấm 2 Happy Tung Của Style Happy Cafe Happy Sáo Happy Sáo Fighting FFXV Fighting Epic Fighting Naruto Fighting Automata Fighting Epic 2 Fighting Anime Kinh Dị 1 Kinh Dị 2 Thần Bí 1 Tùy Chọn Đánh giá của 15 lượt đề cử
Thư danh tái giá tiểu phu lang 再嫁小夫郎 Tác giả SJ giảo nhi Văn án Mẹ kế nhượng đường đường con dòng chính cưới Lân nhi bị đại tướng quân hưu về nhà, còn so với chính mình lớn như vậy mấy tuổi. Đêm động phòng hoa chúc Tào Chấn Lăng xem xét chính mình này tân tức phụ cảm thấy rất kỳ diệu, thế giới này cư nhiên có loại này nam nhi thân còn có thể sản tể tử. Bất quá hôm kia kia đại tướng quân là đầu óc có bệnh đâu còn là đầu óc có bệnh, phóng thiên túng kỳ tài không cần, thanh mai trúc mã không cần, bang hắn kiến công lập nghiệp cũng không cần, thế nào cũng phải muốn lâu bên trong chạy ra gì đó, xem thứ đó dáng vẻ đều không hắn tức phụ tuấn tú. Tân tức phụ gì đều hảo, chính là chỉ số thông minh thượng thiên thiên nghiền áp chính mình lược đau đầu. Hắn một mang binh đánh nhau, tối phiền người đọc sách cằn nhằn cằn nhằn không dứt, cho nên chỉ cần hắn tức phụ nhất cầm lấy tiên sinh khoản, lực bạt sơn hà hề Tào Chấn Lăng liền cùng chỉ con chuột tựa như. Ngu Tú Miện cảm thấy, này tiểu trượng phu chỉ số thông minh sốt ruột... Chính mình nên nhượng hắn nhiều đọc mấy quyển sách, nhiều luyện chữ... Bình thường xã hội, Lân nhi có thể gả có thể lấy. Đây là một võ tướng cùng một văn khoa Trạng Nguyên cố sự, có bao dung có trạch đấu có ngược tra, Tào Chấn Lăng cho phép nhà mình tức phụ bò so với hắn cao, tài hoa so với hắn xuất chúng, danh khí cũng so với hắn đại, không ngại bản thân so ra kém nhà mình tức phụ, lại đồng thời cũng cố gắng cùng hắn sở yêu người sóng vai. Nội dung nhãn tình yêu và hôn nhân cường cường ngọt văn Tìm tòi mấu chốt tự nhân vật chính Tào Chấn Lăng Ngu Tú Miện ================== ☆, đệ 1 chương Tào Chấn Lăng đổ trừu khẩu lãnh khí thình lình mở ra hai mắt, kinh ngạc khó hiểu nhìn bốn phía mãn nhãn chính hồng, hốt nhiên cảm giác bên cạnh có người, Tào Chấn Lăng còn không nghĩ rõ ràng đến cùng sự như thế nào liền đem ánh mắt ném về phía ngủ ở chính mình bên cạnh lại thân hỉ phục nam tử. Đối phương khuôn mặt tuấn tú, tinh xảo, tiên tư ngọc mạo, mi mục như họa, chỉ là tại hồng sắc hỉ phục phụ trợ hạ trước mắt thanh hắc, sắc mặt tái nhợt. Liền tính hiện tại ngủ say, nhưng cũng có thể nhìn ra đối phương bất an. Ân, đó là một có cố sự người, Tào Chấn Lăng nghĩ, sau đó lưu loát xuống giường cho mình đổ ly nước an ủi. Hắn biết chính mình hẳn là sớm liền chết sạch sẽ, như thế nào đảo mắt chạy đến này ? Đây là chỗ nào? Hắn muội tử đâu? Thân muội tử đâu? Điệu chỗ nào rồi? Liền tại đây khi trong đầu gào thét mà đến rậm rạp ký ức... Cùng con gián giống nhau dày đặc, thật phiền. Tào Chấn Lăng đau đầu nằm sấp ở trên bàn tiêu hóa ký ức, vựng hồ hồ ghê tởm.
Chương 6 Editor+ Beta Tịnh “Đây là nhi tử của ta, cũng là đệ đệ Chấn Lăng, vẫn còn đang đọc sách ở học đường. Tuy đọc sách không bằng con, nhưng nếu con buồn chán, con có thể tìm nó trò chuyện một chút cũng được. Khuê Hiền, nếu như đọc sách có chỗ nào không hiểu thì cứ đến hỏi Nhị tẩu là được.” Cho dù đối phương không phản ứng, Lưu Thu Liên cũng không có ý định buông tha cho y. *Như hổ mọc thêm cánh Như hổ thiêm dực Hổ là con vật khỏe mạnh, thì lại càng khỏe mạnh và hung hãn hơn. Ý nói tới người có tài được trợ giúp thêm thì sẽ mau chóng thành đạt. Câu này còn có hàm nhĩa là kẻ ác độc, hung bạo mà được tiếp thêm sức mạnh thì chỉ thêm phần tai họa cho thiên hạ mà thôi “Tào Khuê Hiền bái kiến Ngu công tử.” Nói xong cung cung kính kính hành lễ “Khuê Hiền ngưỡng mộ công tử đã lâu, hôm nay được gặp quả thật cảm thấy rất vinh hạnh.” Ánh mắt Ngu Tú Miện bình tĩnh nhìn mắt gã, trong lòng cảm thấy nực cười, phất tay một cái, không muốn có quan hệ gì với loại người này “Ta đã gả cho nhị ca của ngươi, thì sao có thể gọi ta là công tử được chứ? Không hợp với lễ giáo. Còn về việc học, ta rất tin tưởng lão sư có thể dạy bảo ngươi, nên ta cũng sẽ không nhúng tay vào. Huống gì bây giờ ta và ngươi dù sao cũng khác biệt, nếu như không có chuyện gì khác, thì mời trở về đi.” “Này.” Lưu Thu Liên không ngờ đối phương sẽ không cho mặt mũi như thế, nhất thời cứng ngắc ở một bên. Mà bên kia, sắc mặt của nhi tử bảo bối Tào Khuê Hiền lại càng tái mét hơn. Tây Triết lập tức đứng dậy “Mời hai vị trở về, chủ tử nhà ta mệt rồi.” Lưu Thu Liên không dám cố chấp ở lại, mãi đến tận đi ra khỏi viện sắc mặt vẫn tái mét khó coi. Tào Khuê Hiền không ngừng trách móc ở trên đường “Mẫu thân, vì sao người lại gả Ngu Tú Miện cho tên nhị ca phế vật kia chứ? Nếu như gả cho con, sau này ở chốn quan trường con sẽ như hổ mọc thêm cánh rồi.” “Y vì ganh tị mới bị bỏ, Nhị ca con cũng không mắng sai, lại còn là một hàng đã xài qua, con cũng muốn?” Nói xong hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không vui, bị thái độ vừa rồi của Ngu Tú Miện chọc giận “Hơn nữa, trước khi con như hổ mọc thêm cánh, con cho rằng sẽ không bị Lâm tướng quân giết sao? Lâm tướng quân người ta chỉ nổi nóng mà thôi, chờ nguôi giận thì đương nhiên sẽ muốn vãn hồi. Đến lúc đó, không phải tên nhị ca phế vật kia của con sẽ phải nhận hết lửa giận và ghen ghét của đối phương sao? Chết thế nào cũng không biết!” Tào Khuê Hiền nghe thấy có lý, trong lòng vừa sợ vừa mừng, nhưng lại có chút không cam lòng khi nhớ đến khuôn mặt tuấn tú tinh xảo kia. Lưu Thu Liên sao lại không nhìn ra lòng dạ của nhi tử bảo bối chứ? Nhìn xung quanh vắng vẻ, ngay lập tức cúi người nhỏ giọng nhắc nhở “Nhị ca con là tên ngốc, mà Ngu Tú Miện lại vừa mới bị người ta làm nhục như thế, là lúc nản lòng thoái chí yếu ớt nhất. Nếu như con thường xuyên trò chuyện với y, trò chuyện thi từ ca phú, thì sợ cái gì? Bề ngoài thì là nhị ca của con không phải tốt hơn sao?” Càng nghe mắt Tào Khuê Hiền càng sáng, trong lòng liên tục gật đầu, nhưng gã rất có tự tin. Hơn nữa nếu so sánh gã với tên nhị ca ngu ngốc đó, người mù cũng biết phải nên chọn ai, cho tên nhị ca kia *đội nón xanh cũng không có gì là không được, còn ủy khuất nói “Nương, được rồi. Lúc nãy con nhìn Tú Miện nhưng y lại lạnh nhạt với con.” Đội nón xanh bị cắm sừng, ngoại tình = Lưu Thu Liên thấy thế “Ai dô” một tiếng “Bây giờ đã gọi là Tú Miện luôn rồi à?” Thấy nhi tử có chút ngượng ngùng mới nói “Đó là do y tức giận Tào Chấn Lăng đấy, giận chó đánh mèo đến chúng ta. Chờ mấy ngày nữa, sau khi nguôi giận, con lại cẩn thận tiếp cận một chút, cho y biết con và Tào Chấn Lăng khác nhau, còn sợ y thoát khỏi bàn tay sao?” Không sai, từ lúc vừa mới bắt đầu Lưu Thu Liên đã có chủ ý này, ngoại trừ tính kế Tào Chấn Lăng ở ngoài, thì còn là tìm cho nhi tử của mình một lá chắn ở bên ngoài. Trong mắt Lưu Thu Liên, Ngu Tú Miện là người kiêu căng khó thuần hóa khó quản giáo nhất, thị không thích người như y. Không thể phủ nhận năng lực của Ngu Tú Miện, nên dưới tình thế khó xử chỉ có thể thực hiện hạ sách này. Bằng không, chỉ sợ đứa con này của thị không giữ được đối phương. Bây giờ đã có kế sách vẹn toàn, cho dù Lưu Thu Liên có bí quá hóa liều thì cũng phải làm. Bên kia, sau khi Ngu Tú Miện đuổi người đi, cũng không có chuyện gì nên trở lại trong phòng, lệnh thân tín y dọn dẹp một vài đồ vật của Tào Chấn Lăng, chuyển qua sát vách. Căn phòng này nhất định phải là của y rồi! Dám mượn cơ hội này mắng y vào buổi trưa à? Không dạy dỗ tên tiểu tử này một chút, Tào Chấn Lăng thật sự là muốn nhảy ra khỏi lòng bàn tay của y rồi. Tuy rằng Tào Chấn Lăng nói mình buông được, nhưng tổn thương vẫn còn đó. Lâm Cảnh Huy người này, bản thân mình toàn tâm toàn ý phò trợ cho gã, nhưng lại đổi lấy kết quả này, khó khiến người khác không suy nghĩ. Cho nên, sau khi y suy nghĩ cẩn thận, Ngu Tú Miện quyết định chiếm lấy quyền chủ đạo giữa hai người. Đi theo sau lưng Ngu Tú Miện, Tây Triết cảm nhận được, ngắn ngủi mấy ngày, chủ nhân của hắn càng lúc càng khiến cho hắn đoán không ra. Lúc trước chủ nhân vô dục vô cầu, không để ý ăn mặc ngủ nghỉ, thế nhưng lại đi tranh quyền sở hữu một gian phòng với tân tướng công, hơi vi diệu. Thật ra Tào Chấn Lăng làm lớn chuyện như vậy, cũng không đơn giản là vì muốn chuyển ra ngoài, mà là vì tìm cớ đi ra ngoài lêu lổng mấy ngày. Năm đó mẫu thân Tào Chấn Lăng là trưởng nữ của Hoàng thương, tuy thân phận không cao, nhưng đồ cưới rất phong phú. Mà khi Tào Chấn Lăng 17 tuổi thành thân, con mẹ nó, một đồng tiền của đồ cưới cũng chưa từng thấy qua. Mà người nương hắn an bài cho hắn lúc trước, cũng không gặp được một người. Nói thật, Tào Chấn Lăng còn rất xem thường Lưu Thu Liên. Lá gan người đàn bà này sẽ không lớn đến mức nuốt luôn phần của người khác, vậy thì nhất định là giấu ở đâu đó. Kế hoạch vốn là làm ầm ĩ vào ngày thứ ba, kéo dài đến bây giờ chẳng qua là vì phải hỏi thăm tin tức. Biết được bà vú năm đó bây giờ đang ở trong một cái thôn ở ngoài thành, vẫn là do mẫu thân hắn sắp xếp. Mẫu thân hắn ốm lâu ngày rồi qua đời, cho nên có đầy đủ thời gian sắp xếp chuyện sau đó. Bà muốn quản nhi tử cũng không quản được, nhưng mà đã làm mẫu thân rồi thì tóm lại vẫn muốn để lại được những gì có thể cho nhi tử của mình. Cho nên, năm đó ngoại trừ niêm phong đồ cưới không thể động vào ở trong phủ, thì có viết một di thư chia thành bốn phần cho lão gia tử quyền cao chức trọng Tào gia một phần, đương gia Tào Chí Hạo một phần, một phần cho nhà mẹ đẻ, còn lại thì cho thân tín của mình. Ở trước mặt tất cả mọi người nói “Ta đây đã làm mẫu thân nhưng sống không lâu, ngoại trừ mong nhớ lão gia ra thì chỉ không đành lòng với đứa con mới ba tuổi này. Người làm nương như ta không thể để lại cho nó cái gì, chỉ có đồ cưới này chờ đến sau khi nó thành thân thì giao cho nó.” Luật pháp của quốc gia này cũng cho phép. Tào gia đương nhiên không hai lời, với lại mỗi tháng đều có tiền lãi của mẫu thân Tào Chấn Lăng từ *tiền trang trợ cấp như trước, bấy giờ mới khiến cho hắn tuy địa vị trong Tào gia không cao, nhưng vẫn lấp lánh như trước. *Tiền trang tên gọi của ngân hàng ngày xưa Có lẽ, việc này cũng là chuyện năm đó. Bây giờ đã qua mười bốn, mười lăm năm, nữ nhân ở hậu viện cũng đã bị thay đổi, cái rương niêm phong kia sợ là đã bị mở ra rồi. Hôm nay hắn thấy cái trâm cài tóc của Lưu Thu Liên, đoán chắc nó không phải là đồ của thị. Nghĩ đến đồ của mình bị người khác lấy mất thì không vui, cố gắng càng nhanh càng tốt chạy đến thôn, lau mặt rồi gõ cửa. Thúy Liên nghe người ta nói Tào nhị thiếu gia đến tìm, đầu óc trống rỗng, người lảo đảo nghiêng ngã từ hậu viện chạy ra. Lần thứ hai nhìn thấy tiểu thiếu gia, vui mừng khóc. Lúc tiểu thiếu gia được tám chín tuổi thì bà bị đuổi ra khỏi cửa, chỉ có thể ở trong thôn này, mỗi ngày đều nhớ tiểu thiếu gia, cảm thấy hổ thẹn với tiểu thư. “Thiếu gia!!” Thúy Liên đã khoảng bốn mươi tuổi, vóc người không còn gầy nhỏ như năm đó, to béo mạnh mẽ, chạy tới ôm chặt lấy Tào Chấn Lăng, sau đó. . . chôn ngực. . .”Tiểu thiếu gia, lão nô rất nhớ hu hu. Lúc lão nô rời đi, ngài còn nhỏ như thế, bây giờ rốt cuộc đã lớn như thế này rồi. Nô tỳ xin lỗi tiểu thư, xin lỗi tiểu thiếu gia..hu hu” “Hu hu hu hu!!!” Người phải khóc, phải là gia mới đúng đó. . . Nửa khắc sau, rốt cuộc bà vú khóc đủ rồi, lau mặt, dường như phát hiện vừa thất lễ, có chút ngượng ngùng và vui mừng nhìn Tào Chấn Lăng “Ai, dáng vẻ tiểu thiếu gia thật giống cữu cữu của ngài, cũng tuấn tú như thế này. Nghe nói tiểu thiếu gia đã thành thân? Là cô nương nhà ai? Bây giờ tiểu thiếu gia có tốt không?” “Hôm nay ta tìm đến vú. . .” Danh xưng này đến từ từ, cảm giác giống như mình chưa cai sữa vậy “Là muốn thương lượng với vú, để vú trở về ở với ta, cùng với một ít người thân tín nữa.” Hai ngày nay, thân tín Ngu Tú Miện đến, mà đều là làm chính sự, không có một người để hầu hạ. Mà người hầu hạ trong phủ đều là người của Lưu Thu Liên, khi sai khiến trong lòng cũng chẳng thoải mái. “Tiểu thiếu gia dọn ra ngoài ở rồi sao?” Thúy Liên vui mừng hỏi. “Không, ta đường đường là trưởng tử Tào gia, vì sao lại phải chuyển ra ngoài ở chứ?” Tào Chấn Lăng lớn tiếng nói, càng cảm thấy Ngu Tú Miện nói đúng. Thúy Liên do dự nhìn Tào Chấn Lăng “Nhưng bây giờ sợ là phu nhân sẽ không cho phép đâu?” “Hừ, bà ta không quản được hậu viện của ta.” Tào Chấn Lăng không vui nói “Đồ của ta ở Tào gia ta sẽ không để người khác lấy đi. Vú sớm chuyển tới một chút, ta và Tú Miện bây giờ ở trong viện không có ai hầu hạ, thật phiền phức.” “Tại sao lại không có ai hầu hạ?! Người đàn bà này thật sự là gan to bằng trời rồi!” Thúy Liên vỗ bàn một cái tức giận nói, giống như một con sư tử cái đang che chở cho con. “Chuyện lớn hơn, gan to bằng trời bà ta cũng làm rồi, cũng không kém chuyện này là bao.” Tào Chấn Lăng cười lạnh nói “Bây giờ phu nhân ta là Ngu Tú Miện vang danh khắp thiên hạ, vú nhất định phải kính trọng y.” Hết chương 6
tái giá tiểu phu lang